Ừ! Sư Huynh Cá Kình nói cũng đúng, đọc lại bài thơ thấy câu cuối dư thừa thật...nhưng quăng đi lại tiếc công đã viết; thôi bờ đã lỡ thì cứ để cho nước nó trôi, đò đã đắm thì để nó chìm xuống đáy vậy. Giờ nhị em đắp lại bờ mới, đóng lại đò xịn mà chèo tiếp hầu đưa rước mấy nàng Nữ Sinh Rạch Giá mỗi ngày hai buổi sáng trưa nghe Sư Huynh-Tỷ-Đệ-Muội Vườn Thơ Ngọc Huệ, mời.


Lá Mùa Thu Xưa (3)

"Biết còn lần nữa gặp nhau
Hay là một kiếp tình đau khóc người !!!"

Mùa tàn tái mười mươi thu lá
Màu thu xưa vàng cả nhành phong
Gió lên chiếc rụng...ra dòng
Chiếc sa bến đá cho lòng nhớ thương

Nhớ vạt áo tóc hương ngày cũ
Thương môi cười ai mũ qua sông
Nắng rơi trên má xuân hồng
Long lanh mắt biếc lối đồng sớm mai

Mùa đi đến tàn phai tăm bóng
Người thu xưa vô vọng hội tương
Tiếng thơ nay luyến lưu đường
Con đò, bến nước, ngôi trường! Âm hao

Nên câu tứ biết bao vần chữ
Tím mực dòng tình tự thu sang

Sư Huynh Biển Đông kêu bỏ câu cuối tám chữ, giờ nhị em viết đến đây thì ý thơ tắt ngang, chữ nghĩa nghẹn lời không thèm ra nét nào nữa...bỏ đến hai câu mười bốn chữ, một sáu và một tám! Giờ phải làm sao đây Sư Huynh Lanh??? Mau nhào vô giúp nhị em một tay với...kẻo không các Ace Vườn Thơ Ngọc Huệ đọc xong sẽ cười nhị em chết à nghe sư huynh Biển Đông Cá Kình; khà khà.

Thân,

Nhị