Bài thơ hay lắm chị Huệ Nguyễn, cho phép nhị tôi mượn ý mà hoạ vài câu nghe Bà Chị.

Bốn Mươi Năm Tình Mộng

Tình mình đã bốn mươi năm
Hư hao âm hưởng xa xăm bóng hình

Từ đi là cách ta, mình
Từ đi là biệt u minh hai đàng
Người địa phủ! Kẻ dương gian
Hồn vương vấn áo tơ đan trắng tà
Từ đi là trùng...trùng xa
Từ đi hai cõi nhân ma vô thường
Còn chăng tiếc ngọc thương hương
Em thân xác Biển Đông xương cốt tàn

Bốn mươi năm! Tình dở dang
Ta đêm mộng thấy hồng nhan bóng về

Nhị tôi hoạ mười hai câu với âm tiết buồn, để tưởng nhớ về một người đi không đến được bến bờ tự do! Đọc không vừa ý, thì xin chị Huệ Nguyễn cũng đừng chấp nhị tôi nhé; chúc Chị luôn vui và sáng tác đều vậy.

Thân,

Nhị