Bức ảnh này làm nhị tôi nhớ cái tuổi học trò, một thời áo trắng người ta đầy hương trong thơ tôi.

Một Thời Áo Trắng Xưa Đâu!!!

Em một thời áo trắng
Hương lụa trong thơ tôi
Thu về vương hạt nắng
Thu về trôi gió trôi

Tôi bên đường hoá bướm
Tôi bên đường mộng hoa
Vườn nào đôi cánh muộn
Cổng rào xa mãi xa

Đêm tuơng tư vần chữ
Mực tím trang giấy ngà
Đêm tương tư câu tứ
Trắng hai vạt...trắng tà

Rồi em nào đã hiểu
Tình tôi...một sớm mai
Khăn hồng che xuống kiệu
Xe tứ mã nhà trai

Tình tôi đi lấy chồng
Tình tôi áo sang sông
Bên đường rơi cánh bướm
Hoa rụng lớp pháo hồng

Thơ tôi âm thổn thức
Thơ tôi ý bi sầu
Mà tình không nỡ dứt
Giăng giăng áng thơ mầu

Áo trắng em một thời
Tình ơi! Là tình ơi
Lòng tôi, ai đâu hiểu
Hận cao ngun ngút trời

Bao mùa thu nhạt nắng
Trong làn trôi gió trôi
Tôi mơ màng vạt trắng
Ngày xưa! Áo phai phôi

Mầu lụa trắng năm nào

Giờ màu lụa trắng xưa chỉ còn trong ký ức mà thôi em ạ! Buồn.

Thân,

Nhị