Bức ảnh ghế công viên mùa thu vắng người này đẹp lắm chị Song Nguyệt, cho nhị tôi mượn để thơ nhé.


Ghế Công Viên Vắng Người

Mùa thu vàng xác lá
Ghế công viên vắng người
Năm nao bờ tóc thả
Ngồi so bóng nghiêng cười

Mùa xưa chớm tàn mau
Hai ngả biệt thu màu
Lá vàng rơi...lá chiếc
Lờ lững nỗi niềm đau

Công viên mờ sương khói
Người về đâu cõi xa
Ghế nằm trên con lối
Chờ chẳng áo người qua

Ghế công viên vắng người

Ghế chờ cứ chờ! Người đi đã không quay lại nữa rồi...buồn.

Thân,

Nhị