Cho nhị em vào mượn câu cuối trong bài thơ " Xuân Vấn Vương " của chị Thuỵ Vũ mà thất ngôn tứ tuyệt hoa và áo tết nghe.


Đêm Dỗ Giấc Mộng Xuân

Đêm về dỗ giấc mộng mùa xuân
Thủa áo em thêu cúc đoá lừng
Dưới gió hương tà bay khuất ngõ
Nhà tôi dạ tiếc...chút bâng khuâng

Áo vội vàng chi hỡi áo ôi
Nhành hoa rụng mất đoá xuân rồi
Vàng kia cánh đã thềm loang sắc
Đã nhuỵ hương tàn! Nắng lững trôi

Đêm về dỗ giấc mộng xuân xa
Thủa áo em thêu cánh cúc là
Nhớ gió bên trời đông đấy gió
Mùa qua ngõ cũ ấy hương tà

Áo thủa nào đâu! Mộng vấn vương


Ông nhị! Nhớ ai mà nằm mộng kêu " Áo trắng ơi " nửa đêm thế hả??? Ông không chịu nói ra cho tường tận thì có bị bầm dập dưới tay tui cũng đừng than thân trách phận nhé; khà khà.

Thân,

Nhị