Điệp của Mi đâu...sao dám bỏ Tiểu Kiều một mình, không sợ Tím khóc ư!!!

Quạnh Vắng Mình Tôi Trên Đường

Con đường quạnh vắng chỉ mình tôi
Đỉnh đá trăng treo gió lộng đồi
Thổi áng tơ ngà rơi rụng cánh
Vàng phơi nhánh cội sắc mùa trôi

Quạnh vắng mình tôi khổ thế này
Người nào hiểu thấu nỗi niềm đây
Trông trăng dạ nhớ! Buồn da diết
Lối cỏ đường bên một dáng gầy

Bớ Nhị Ca! Đang buồn mà đọc thơ của nhị ca...là muốn khóc thét lên rồi; khà khà.

Thân,

Nhị Ca