Tiếng pháo nổ đêm Giao Thừa đã ru tôi vào mộng, giấc ngủ đầu năm của một người Việt Nam Máu Đỏ Da Vàng trên Quê Hương Thứ Hai đầy Tự Do Nhân Bản và Yên Bình. Hôm nay tôi dậy sớm hơn mọi hôm để chuẩn bị cho các sinh hoạt của những ngày lễ tết, thăm viếng người thân và họp mặt bạn bè trong thành phố San jose này mà chợt nhớ câu " Mùng một tết Cha-Mùng hai tết Mẹ-Mùng ba tết Thầy ", giờ thì đã thiếu vắng hai phần! Bởi Cha Mẹ Tôi nay đã không còn trên thế gian để cùng vui xuân với con cháu nữa...buồn.


Tết Giờ Cha Mẹ Không Còn

Mùng một tết cha! Không còn
Mùng hai tết mẹ thiếu tròn bảy năm

Mẹ cha giờ cõi xa xăm
Những mùa tết đến đêm nằm lệ rơi
Nhớ hình bóng! Nhớ âm lời
Nhớ xuân đất cũ...nhớ trời quê xưa
Đâu luỹ tre, đâu hàng dừa
Đâu phong pháo tết giao thừa phố vang
Đâu cuối xóm, đâu đầu làng
Khoe manh áo mới quán hàng bạn ta

Giờ không mùng một tết cha
Mùng hai tết mẹ! Con đà mồ côi


Đầu năm khai bút với những dòng nhớ mẹ thương cha giờ đã không còn thì...niềm vui ngày tết mất đi phần nào hương vị xuân tân rồi bạn ạ! Cũng đành phải chịu thôi, cha mẹ không ai sống đời với mình cả! Giờ chỉ cố giữ lại những kỷ niệm ngọt ngào khi người còn sống bên mình trong lòng vậy.

Thân,

Nhị