Đò đã qua nửa sông để trốn nợ! Mà nghe Cô Năm Rạch Giá đứng bên kia bờ nói " Cho Ông Thơ Trừ Nợ "...mừng quá quay mũi lại, có lối thoát rồi.


Thơ Trừ Nợ

Muốn thơ trừ nợ! Tôi thơ
Hỏi rằng " Trời tuyết hay tơ nắng vàng!!!

Tuyết thời lạnh thấu tâm can
Thôi đây tơ nắng xuân sang nghe người
Một bài thét, một bài cười
Thủa ai mười tám hai mươi xuân thì
Thủa tình trong mắt trên mi
Hôm qua nó đến! Nay đi xa rồi "

Muốn thơ trừ nợ...thời tôi
Đò quay lại thả vần trôi ấy dòng

Mà phải làm bao nhiêu bài mới xù món nợ Con Bò Mộng và Hai Bầu Rượu vậy hả Hiền Tỷ và chị Trường Tôi??? Khà khà.

Thân,

Nhị