Đếm Những Mùa Xưa

Ta ngồi đếm những mùa xưa
Thu vàng trên lối qua vừa ba mươi
Bây chừ lạc mất áo người
Bây chừ lạc mất môi cười cố nhân

Thu đây lá rụng vàng sân
Thu đây sầu rụng lối trần thu đau
Thu đây nhạt nắng nên màu
Áo xưa giờ nhạt! Cho bàu, chén say
Cho thơ vần chữ thu gầy
Cho thơ âm tiết vơi đầy thu sang
Cho thơ câu tứ áo nàng
Trắng mây thu trắng mưa đàng hạt rơi

Ta ngồi đếm những mùa vơi
Ba mươi thu đến thu rời còn đâu
Áo người xưa trắng tà sầu
Môi cười xưa nét son mầu thu tan

Say rồi nên mới đếm trật lất cả ông ơi! Ba mươi lăm năm mấy tháng, chứ không phải ba mươi đâu ông nhé; khà khà.

Thân,

Nhị