Saturday, March 26, 2016
Người Thu Xưa
Người Thu Xưa
Người thu xưa! Áo tà thu lụa tím
Ngạt ngào hương ngự chiếm nét thơ mềm
Vạt ngất ngây vần chữ nhớ từng đêm
Heo may cuốn lá rụng thềm sân trước
Người thu xưa! Tóc dài lưng tha thướt
Nửa nào bay sợi mượt óng đen màu
Nửa nào nghiêng bờ ngực nối vai sau
Chiều ngang lối lặng nhìn nhau bước vội
Người thu ơi! Tiếc gì xưa chẳng nói
Tình thơ ta ngày mòn mỏi mong chờ
Tình thơ ta năm tháng nỗi niềm mơ
Em sẽ đáp tình thơ ta họa tiếng
Người thu ơi! Không lần chân đưa tiễn
Ngày em đi hoài niệm áo xưa tà
Ngày em đi là vĩnh viễn mù xa
Thơ ta ý tình thơ đà lạc tấu
Người thu xưa! Nay về đâu mất dấu
Tình thơ ta hứng ngẫu tiết âm buồn
Lụa mềm phai màu sắc tím chiều buông
Hương áo cũ giờ hương muôn dặm gió
Thơ tình ta! Sầu từng thu lá đỏ
Còn ở đó trách người ta chẳng nói...mà không tự hỏi mình xưa sao chẳng đánh tiếng??? Sầu là phải rồi ông ơi; khà khà.
Thân,
Nhị
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment