Tôi nhớ hoài cái buổi chia tay với tuổi học trò đầy thơ mộng của mình! Trưa hôm ấy đám bạn tôi tập họp mấy cấp lớp lại được đâu vài ba chục mạng, cũng bánh trái và thức uống trên bàn, cũng đàn trống ca hát inh ỏi và cũng có người rưng rưng khóc vì biết bạn mình mùa học tới không còn tiếp tục nốt quãng đời thư sinh áo trắng nữa bởi hoàn cảnh gia đình không cho phép hoặc bởi lòng họ đã quá chán chường với những ngày đến lớp phải bị bắt buộc ca tụng Đoàn Quân Ăn Cướp cái không khí Tự Do mà họ đã được hít thở mười mấy năm, từ lúc họ mở mắt trào đời. Tôi nhớ hoài cái buổi từ bỏ áo thư sinh, bỏ bè bạn, bỏ thầy cô, bỏ mái trường thân thương chỉ với một câu ngắn gọn "Mùa học sau mình không trở lại lớp đâu bạn à!"; chỉ có thế thôi mà cái tuổi học trò nó đeo đuổi theo tôi mãi đến ngày hôm nay, nó đeo đuổi tôi đã hơn nửa đời người lưu lạc đấy bạn và chắc nó sẽ còn đeo đuổi tôi nốt nửa kiếp còn lại trong cái cuộc đời đầy ô trọc này...bởi trong tôi, cái tuổi học trò còn để lại quá nhiều kỷ niệm đẹp mà không nơi nào có được bạn ạ. Ôi! Tuổi học trò của tôi, bây chừ biết tìm đâu bây chừ!!!

Tuổi Học Trò Của Tôi!

Tuổi học trò của tôi
Đã qua! lâu lắm rồi
Băm mấy năm về trước
Giờ vẫn sống trong tôi

Thuở thư sinh áo trắng
Hồn lịm chữ và thơ
Đắm say trời mây nắng
Màu phượng đỏ ngày mơ

Áo nàng hương áo lụa
Tà lộng gió sân trường
Thu vàng khô cỏ úa
Hài cô lấm bụi đường

Tuổi học trò của tôi
Qua băm mấy năm rồi
Đêm nằm thương dạt nắng
Mây bồng bềnh khóm trôi

Bây chừ câu thơ nhớ
Kỷ niệm cũ tìm đâu
Áo thư sinh một thuở
Giờ còn đâu! Tìm đâu

Tuổi học trò của tôi đấy bạn, giờ biết tìm đâu ra ngày tháng cũ...ngày tháng thân thương của một thời tuổi trẻ, bạn tôi ơi.

Thân,

Nhị