Không thấy Anh thì nhớ, thấy Anh rồi đọc là muốn nín thở lặn qua sông Thị Nghè mà trốn cho rồi.

Lặn Mà Trốn!

Lặn mà trốn mãnh sư...phải trốn
Chậm chân là lỗ rốn ruột lòi
Thà hụp, thà nổi qua ngòi
Thà vài ngụm nước! Lên rồi còn thơ

Lặn mà sống vần tơ với nắng
Chậm chân là tà trắng Thị Nghè
Lấy ai mà chữ âm nghe
Lấy ai hò gió cho ghe thuận buồm


Bầy cọp trong sở thú thấy vậy mà hiền hơn Bà Hùm Quận Sáu của tui nhiều lắm anh Ép ơi; khà khà.

Thân,

Anh Bảy Chà