Năm xưa Người đã đưa ta ra biển, cứu đời ta thoát cơn nguy nàn-bĩ cực! Hôm nay ta đến để tiễn Người về cùng cát bụi, thoát nợ trần gian, trả xong một kiếp trăm năm.


Ân Tình Người! Nguyện Nhớ Mãi Không Quên


Người đưa ta đi qua biển
Cát bụi ta tiễn Người về
Hôm xưa thuyền ra chung chuyến
Hôm nay đò một bóng hề

Bên đây! Quê nhà bóng khuất
Buồn tênh con nước lạc dòng
Bên đây xương mình gửi đất
Hồn nương ngọn gió hồi dòng

Hôm xưa Người đưa ta đi
Hôm nay ta tiễn người về
Hội tương khởi, tàn phân ly
Ta đây! Mai Người đâu hề

Trăm năm cùng rồi một kiếp
Nợ này hẹn trả đời sau
Trăm năm tận rồi một kiếp
Nợ này hoàn đủ đời sau

Ta tiễn Người đi mắt lệ
Ân tình nhớ mãi không quên


Thôi thì lạy bốn lạy để tỏ lòng thương kính, cầu mong Hồn Người sớm về miền cực lạc, dạo chốn non bồng vậy thay.

Thành Kính Phân Ưu,

Nhị