Giờ đọc kỹ lại bài thơ chị Bảy Đại Kiều Giang Đông hoạ với nhị tôi hôm trước...mới ngộ ra mấy câu " Giũ lòng quên yêu dấu, vò cho sạch muộn phiền, phơi khô nỗi thương nhớ...", hay làm sao đấy a.


Cô Ngồi Dìm Nỗi Muộn Phiền

Cô ngồi vò giặt muộn phiền
Giũ rơi thương nhớ hậu tiền kiếp trôi

Hoá mây! Mưa hạt xuống đồi
Thành tơ nắng rụng dòng rồi tiếc thay
Còn gánh nợ duyên kiếp này
Xin cô cố giữ vơi đầy luân phiên

Cười vui hẳn buổi muộn phiền
Ra dìm sông nỗi hậu tiền sẽ quên

Ông nhị cầm vợt vớt được gì mà đứng bên bờ sông nhìn trơi rồi cười khà khà một mình thế hả??? Khà khà.

Thân,

Nhị