Năm nào cũng thế, cứ đến những ngày cuối năm tây và ta thì lòng nhị tôi đây lại rưng rưng nhớ nhà, nhớ quê! Mảnh quê hương thứ nhất mà mình đã sinh ra và lớn lên...giờ đã cách nghìn trùng xa lâu lắm rồi.
Cuối Năm! Lòng Rưng Rưng Nhớ Nhà
Cuối năm tây và ta
Lòng bâng khuâng nhớ nhà
Biển trời muôn dặm cách
Trùng trùng mây nước xa
Con sông nào nhánh đục
Đò ngang bến lỡ bồi
Dòng sớm khuya uốn khúc
Êm êm đấy đâu rồi
Cuối năm tây và ta
Lòng rưng rưng nhớ nhà...
Có ai hiểu cho, lòng kẻ tha hương này mang một nỗi buồn da diết không ai?
Thân,
Nhị
No comments:
Post a Comment