Được rồi, ông bắc muốn nhị tôi thơ...phải thơ thôi.
Dạ Khối Sầu
Mây trời cố quận vàng tơ nắng
Biển gió tha hương sóng bạc đầu
Bốn mươi năm lẻ đời lẳng lặng
Lòng mảnh vương mang...dạ khối sầu
Mới viết có bốn câu mà ông đã khóc hu hu thế này, tứ với vận thơ chúng bay lên trời cả rồi còn đâu?
Thân,
Nhị
No comments:
Post a Comment