Ông bắc à! Đêm qua nhị tôi ngồi nhớ lại suốt quãng đời bốn mươi mốt năm bỏ xứ lưu vong, không ngủ được ông ạ.
Đường Nhân Gian
Đường nhân gian vạn nẻo
Chong gai đâu đã ngờ
Trái tim lằn vết sẹo
Hằn sâu tâm trí giờ
Sông kia dòng thăm thẳm
Núi nọ bóng thâm u
Kiếp phong trần nay lắm
Điều ngang trái oan vu
Đường nhân gian gánh nợ
Đời vương mang! Nặng thay
Và nghiệm ra là...nợ đời của nhị này còn nặng lắm ông bắc ơi.
Thân,
Nhị
No comments:
Post a Comment