Ông nhị à! Tôi còn nợ người ta tứ thơ vận phú, trả hoài không dứt thâm tinh...phải làm sao đây?
Mây Bởn Nguyệt! Gió Đùa Hoa
Nàng câu mây bởn nguyệt
Ta chữ gió đùa hoa
Dạ lòng như băng tuyết
Ngoài đông khói sương sa
Thôi tình kia hậu kiếp
Hẹn liền đôi yến oanh
Nợ duyên đời phối hiệp
Mình hai mái đầu xanh
Giờ câu mây bởn nguyệt
Giờ chữ gió đùa mây
Dạ lòng nay băng tuyết
Mùa đông khói sương sa
Hội tương đã muộn màng
Thì ông bắc cứ nói thẳng với người ta là kiếp này không thể trả nỗi, hẹn lại kiếp sau trả cả vốn lẫn lải vậy...nếu họ chịu cho thiếu thì vay tiếp, nam nhi chi chí sợ gì? Khà khà.
Thân,
Nhị
No comments:
Post a Comment