Thơ già rồi O ơi! Thơ nhị tui già rồi...

Khóc Vần Thơ Tuổi Đã Già!

Khóc vần thơ tuổi đã già
Khóc xuân xanh áo người tà áo phai
Khóc đời viễn xứ băm hai
Năm tàn! Đào nở nhuỵ, đài trong sương
Đâu cành mai đoá vàng hương
Khóc thơ ta vạn dặm đường xác xơ
Khóc người bạc mái tóc tơ
Khóc tà xuân ấy bây giờ nơi mô


Thơ đừng khóc nữa mà làm ta nổi điên...thì ta đem thơ quăng vào bếp lửa hồng đang cháy là tàn đời thơ đấy nghe thơ; khà khà.

Thân,

Nhị