Đời vốn vô Thường! Mất còn như cơn gió thoảng; những người hôm qua đây còn nói cười bên nhau, hôm nay đã ra người thiên cổ, âm dương hai đàng, nghìn năm cách biệt. Chỉ còn lại chăng là những kỷ niệm vui buồn, những bức ảnh ngã màu vàng úa ngày nào, những dòng thư đã mờ nhạt màu mực tím và những dư âm của ngày tháng cũ thoang thoảng bên tai...đời vốn vô thường! Mất còn như một giấc mộng ngắn mà thôi.

Đời Vô Thường

Đời vô thường như cơn gió thoảng
Như cơn mộng còn, mất, hợp, tan
Như đóa hoa sớm nở tối tàn
Như chiếc lá trên đàng rụng lối

Hạt thu rơi! Theo dòng lá vội
Lá ra sông trôi nổi lá chìm
Rã mục thân nằm đáy nước im
Hòa bụi cát, rong rêu hóa kiếp

Đời vô thường trăm năm là nghiệp
Mất, còn, tan, hợp tiếp liền nhau
Như đóa hoa đậm sắc...phai màu
Một cơn gió thoảng cành chao rụng đất

Đời vô thường! Hợp, tan, còn, mất
Như giấc mộng ngày chợp mắt đời không
Như chiếc lá trôi, lá mục đắm dòng
Như trăm năm kiếp long đong tá túc

Đời vô thường! Nay rời chốn tục
Hồn mai này quỳ phục dưới tòa
Hồn mai này quỳ phục thềm hoa
Sen lạc cảnh...sáng lòa sen lạc cảnh

Đời vốn vô thường! Mất còn như một cơn gió thoảng, hợp tan như một giấc mộng ngắn mà thôi người ơi.

Thân,

Nhị