Ngày tôi bỏ nước ra đi chỉ mang theo được mớ tiếng Việt nghèo nàn của những năm còn học trung học! Lúc đó tôi không có nhiều thời gian vì bận mài bài vở trong trường và ý thức về kho tàng văn chương Việt Nam trong tôi còn kém lắm, nên tôi không có dịp trau giồi thêm ngữ vựng tiếng Việt của mình qua sách báo thời bấy giờ. Qua xứ người phải chạy theo chén cơm manh áo hai mươi mấy năm! Đến khi có dịp ngồi viết lại, lúc đầu chữ nghĩa làm tôi bở ngở, ngượng ngùng vô cùng vì những dòng ghi xuống trong văn thơ tôi viết đã không như ý mình. Sau năm năm tìm tòi trong sách báo và học hỏi thêm từ những bậc sinh ra trước tôi, giờ tôi mới lấy được chút nào niềm tin khi ngồi đặt bút viết. Kiếp đời lưu lạc của tôi có rất nhiều điều may mắn trên đất khách, nhưng cũng không thiếu những sự đau lòng khi nghĩ về mảnh đất nơi mình sinh ra và lớn lên trong những lần ngồi viết tiếng Mẹ Đẻ...tiếng Việt thân yêu của tôi.


Tiếng Mẹ Đẻ

Tôi ngồi ghi tiếng Việt
Không theo như ý mình
Đọc những gì đã viết
Không theo như ý mình

Hăm mấy năm đất khách
Đời lặn lội! Bôn ba
Vốn văn chương trong sách
Giờ gần quên sạch a

Tội đời tôi lắm bạn
Thi phú lạc tứ vần
Thương đời tôi ly loạn
Bỏ nước! Chữ nghĩa đần

Tôi ngồi ghi tiếng Việt
Chữ không như ý mình
Đọc những dòng đã viết
Thư không như ý mình

Ừ! Tôi quên tiếng Mẹ
Nói chẳng ra tiếng Người
Phận lưu vong thấp bé
Năm tháng tắt môi cười


Bây giờ đôi khi trò chuyện với bạn bè, tôi nói nửa Ta nửa Tây! Viết thư thì bỏ dấu loạn xà ngầu, bôi xóa tèm lem cả mặt giấy trắng học trò...thật là tội cho thân tôi quá đi bạn à.

Thân,

Nhị