Tôi bỏ lại sau lưng những danh vọng cuộc đời đã gần tám năm, từ lúc Cha, Mẹ và Anh Tôi mất! Tôi trở về sống với ảo mộng văn thơ mà tôi đã lần bỏ lỡ trong những ngày tuổi trẻ nơi quê hương mình và tháng ngày lưu lạc trên xứ người, càng đi sâu vào thì niềm đam mê chữ nghĩa của tôi như sống dậy sau bao năm vùi chôn chúng tận đáy lòng hầu lo cho bản thân và gia đình có được cuộc sống yên bình. Tôi yêu thơ lắm, yêu vần âm từ ngày còn cắp sách, yêu từng câu ca dao ngọt ngào, từng âm điệu của những bài nhạc thời tiền chiến, từng quyển sách của những tháng năm lửa binh và yêu quá đi thôi cái quãng đời học trò ê a từng con chữ ngày nào...để từ đó trong tôi có niềm đam mê mỗi khi ngồi viết vậy.

Một Ngày Không Thơ

Một ngày ta không thơ
Không gian buồn hiu quạnh
Vần vương vấn trăng tơ
Tú tinh trời đêm lạnh

Nghiên mực sầu tím đông
Giấy hoa nhớ câu dòng
Hoài mây! Mong lá chiếc
Rụng la đà bến song

Sương cảm lòng nhỏ giọt
Khói động tâm màn giăng
Long lanh từng hạt xót
Xa ngoài sân ướt sân

Một ngày không chữ thơ
Dạ buồn tênh! Hiu quạnh
Ra vào trí ngẩn ngơ
Canh tàn, vầng dương ánh

Không thơ...ngày tháng dài

Ngày tháng sẽ dài lắm nếu vắng thơ bạn ạ! Buồn...

Thân,

Nhị