Ngày tiền lễ thật yên bình, sáng thức dậy vào đăng thơ (cũng thơ, có gì khác ngoài thơ không hả ông thần say???) xong thì đưa Người Tình Trăm Năm đi ăn bát mì nóng tại nhà hàng mà Nàng ưa chuộng, rồi đi chợ mua ít đồ chuẩn bị cho buổi tiệc gia đình vào tối ngày hôm sau. Mua thêm ít đồ hộp giùm hai đứa con (hy vọng chúng sẽ hoàn tiền lại để có ít bạc mà say sưa trong ngày lễ!!!), rồi mang đến nhà thờ để trưa nay cha xứ phân phát cho các con chiên nghèo vì hai cháu bận việc năm nay, không thể đứng phát thức ăn và quà tận tay từng người được. Đường xá hôm nay vắng xe hơn mọi ngày vì phần đông dân sống ở Mỹ đang tập trung tại các phi trường để đáp những chuyến bay xa, về sum hợp cùng gia đình nhân dịp lễ Tạ ơn hằng năm. Lái xe trên đường mà đầu óc cứ nghĩ miên man, nhớ lại những ngày vừa đặt chân đến xứ Cờ Hoa này, ân người bảo trợ cưu mang mình trong thời gian đầu trên đất khách vẫn còn canh cánh trong lòng...thôi thì ta làm gì được cho tha nhân cứ làm, xem như đây là một ít nghĩa cử hầu đền đáp lại phần nào cái ân lớn mà người đã từng giúp cho ta mấy mươi năm về trước vậy nhé bạn.


Tạ Ân (5)

Muốn đền đáp nghĩa ân người
Ra tay tế độ kẻ đời tang thương

Kẻ lưu lạc, người tha phương
Bần hàn với những đoạn trường, đắng cay
Chia miếng ăn, manh áo dày
Khoát mùa đông giá những ngày giá đông

Ân người canh cánh trong lòng
Ra tay tế độ kẻ dòng tang thương


Cầu mong sao những kẻ khốn cùng sẽ có được một bữa ăn ngon và một manh áo ấm che thân dưới trời sương gió trong ngày lễ Tạ Ân và suốt mùa đông năm nay.

Thân,

Nhị