Cái cõi văn chương trên đời này, nó dày đặc như lá trên rừng, cứ chiếc vừa rụng xuống mà tay mình vô tình nhặt được hay chú tâm chờ nhặt lấy, ngắm xem màu sắc, đọ đo kích cở, nhìn dáng trông hình đến khi đã nằm lòng in trí thì cành cao lại vừa mọc ra thêm vài chiếc xanh và vài chiếc sắp úa vàng hết rồi! Thế mới biết, mình chỉ là một phần trong muôn một thôi a, dù có học hỏi cả đời vẫn không bao giờ đủ và vẫn còn nhiều điều mình phải tìm người để Bất Sỉ Hạ Vấn hầu được nghe những lời luận giảng cho đầu óc u mê thông tuệ hơn ra chút nào hay chút nấy.




Văn Như Lá Rụng

Văn nhưng lá rụng trên rừng
Chiếc vừa nhặt. nhúm đã bừng trồi xanh

Lắng nghe, chiêm nghiệm, thực hành
Thuần câu, luyện chữ là cành đơm hoa
Đà trái nhỏ lớn tầm xa
Tay vói chẳng đụng nhành là nhành cao
Thôi thì tay xá, cúi vào
Ngồi bên vệ đất mà đào mồ chôn

Điều ta biết đã là hồn
Văn muôn năm cũ lưu tồn sách xưa

Thú văn chương có niềm vui và nỗi buồn của chính nó vậy đấy bạn tôi ạ.

Thân,

Nhị