Ối giời! Ba Nhỏ Bạn Tôi xơi hết vịm rượu của nhị tui rồi còn gì...

Ba Cô Rạch Giá Rượu Cần

Ba Cô đứng uống rượu cần
Buông ra lăn đất quên trần nhớ tiên

Bốn mươi năm trước dịu hiền
Tà bay dưới ngõ tóc triền đồi hương
Nhớ người, nhớ lớp, nhớ trường
Nhớ chàng thơ thẩn ấy thường ngồi thơ
Tà tui trắng lụa màu tơ
Tóc tui đen mái mượt mờ mái đen
Môi tui son mọng ý ghen
Mắt tui giao ánh vần bèn đi theo

Sao giờ chữ chẳng còn đeo
Tui lăn ra đất! Thơ vèo trốn luôn


Thơ mà không vèo ra cửa thì đời thơ tan nát với Ba Cô Rạch Giá này à nghe thơ; khà khà))).

Thân,

Lão Nhị