Thu về rồi em! Mùa của những nỗi buồn trong ta, những chiều say ngồi đếm lá vàng rơi trên sân...nhớ em.


Lá Mùa Thu Rụng

Ừ thu là chiếc lá
Vàng bay lá vàng bay
Ừ thu lên! Ta đã
Ngồi buồn bên chén say

Nghe vi vu ngọn gió
Mắt vời xa ngóng ai
Tà lụa thơm xưa đó
Trắng màu mây, tóc vai

Sợi dài lưng đen mái
Dưới chiều pha nắng tơ
Chầm chậm chân tiến lại
cho vần âm ngẩn ngơ

Cho ta lời thu khúc
Thì thầm môi mắt em
Cho ta lời lá mục
Thì thầm hương sắc đêm

Cho ngoài thu tí tách
Hạt nào rơi mái hiên
Cho căn phòng hai phách
Lên trời du cõi tiên

Run run từng ngón ngọc
Rã rời hơi! Dứt hơi
Em nhầu co dáng vóc
Ta đuối mình cuộc bơi

Tình rồi xa, rồi tan
Thương yêu vỡ! Tình tàn
Hai người hai lối để
Sầu chiếm ngự không gian

Từng thu ngồi đếm lá
Vàng bay chiếc vàng bay
Áo nàng thu trắng đã
Theo gió mùa xưa bay

Ta buồn thu chén say
Vần âm khóc thu gầy
Hắt hiu chiều nắng nhạt
Xạc xào cánh thu lay

Cho từng cơn lá rụng
Xuống vùi chôn bóng ai
Cho từng thu qua rụng
Dần những ký ức phai


Và ta cố tìm lại phần nào ký ức của cuộc tình mình đã dần tàn phai theo năm tháng...nhớ em.

Thân,

Nhị