Lâu lắm rồi tôi không gặp lại Chị Tôi từ ngày Cha Tôi mất! Người Chị mà từ thời tôi còn thơ ấu, Chị đã rất thương tôi cho mãi đến ngày tôi trưởng thành; còn riêng tôi thì cuộc đời dù có ba chìm bảy nổi, thành bại, nghèo cũng như giàu, ở đâu, nơi nào...cứ mỗi lần ăn hàng vặt là tôi nhớ Chị Tôi lắm! Tôi nhớ những đồng giấy bạc Chị Tôi nhét tay tôi những ngày còn chạy quanh sân nhà chơi đánh đáo cùng chúng bạn hàng xóm, mua cây cà rem ngồi liếm bên gốc dừa, mở hộp nho khô ngồi nhai nhốp nhép bên hiên. Lớn lên một chút, Chị dạy tôi từng mặt chữ, con toán cộng-trừ-nhân-chia, lo cho tôi lên tàu vượt biển, đùm bọc tôi suốt một con đường đại học đầy gian nan trên xứ người...v..v.mà giờ Chị Em mỗi người một nơi, hai tiểu bang cách nhau vài nghìn dặm đường, buồn thật.


Chị Tôi (2)

Chị Tôi giờ già lắm
Còn gian nan giữa đời
Nhìn hình tôi nhớ lắm
Mà không thốt được lời

Nhớ một thời thơ ấu
Tờ giấy bạc nhét tay
Dạy từng con chữ, dấu
Cộng trừ nhẩm tính ngay

Đời mười năm lưu lạc
Tha hương gánh nặng vai
Chị Tôi làn tóc bạc
Ngồi khóc ngón da chai

Chị Tôi giờ già lắm
Còn gian nan giữa đời
Nhìn hình tôi nhớ lắm
Mà không thốt thành lời


Mong rằng một ngày không xa...Tôi sẽ gặp lại Chị Tôi, Người mà tôi thương yêu và nể trọng suốt cuộc đời trăm năm làm người của mình.


Thân,

Nhị