O đã xướng thì nhị tui phải vào mà họa vậy nghe o Huệ.


Ta Và Trăng Nhớ Người

Ta và trăng ngồi bàu nghiêng chén rượu
Nhắp làn tơ màu vũ trụ vàng tơ
Bóng cố nhân! Vùng dĩ vãng nhạt mờ
Sông nước cũ cành xác xơ thu tái

Ta và trăng thức tàn đêm nhớ lại
Làn hương trôi trên mái tóc ai bồng
Ngọt ngào môi ôm chặt lấy môi cong
Đêm hôm đó đồi phong thu tiếng lá

Ta và trăng luyến thương người xưa quá
Lệ giòng rơi! Trời tầm tả mưa sương


Nhớ người thơ khóc! Làm trời tàn đêm cũng khóc theo o Huệ ạ; khà khà))).

Thân,

Lão Nhị