Buồn mà còn biết vì sao mình buồn là chưa buồn nhiều lắm!!! Buồn như nhị tui...buồn đến nỗi phải mượn rượu giải thành sầu, rồi say không còn biết mình buồn chi mới thật là buồn khủng khiếp, buồn tái tê, buồn quỷ khốc thần sầu, buồn trăng rụng sao rơi nè hai O ơi.


O Buồn Ít Hơn Tôi

O buồn mà còn biết
Chưa tái tê nỗi buồn
Tôi buồn lòng hết biết
Từ cội với đâu nguồn!!!

Ôi nó buồn khủng khiếp
Làm trăng rụng sao rơi
Không đầu đuôi nửa kiếp
Quỷ khốc thần sầu ơi

O buồn mà còn biết
Thì hẳn ít hơn tôi
Tôi buồn ngồi hết biết
Rượu gì sao cạn ôi!!!

O buồn ít hơn tôi

Bởi vậy mai này hai O thấy ai mà hai tay ôm hai vịm rượu lưng, chân đi lộn ngõ, đứng ngoài sân nhà mình lẩm bẩm không biết có phải về đúng nhà hắn không??? Một lúc sau lại khà khà dưới trời nửa đêm về sáng là biết người đó buồn hết cỡ buồn rồi đấy nghe o Thùy và o Tuyết; khà khà))).

Thân,

Lão Nhị