Trời! Công nhị tôi thơ...chẳng người nào khen, chỉ lo hoan hô hoa và áo thôi.

Khen Áo Mà Chẳng Khen Thơ

Hai cô soi bóng nước chi
Người ưa lụa áo! Vần thi chẳng màng
Giận đem giấy chữ dìm làn
Giận đem nghiên bút quẳng giang mất rồi
Để ngồi thưởng thức dĩa mồi
Lâng lâng chén rượu quỳnh môi nhấm quỳnh
Mời tơ nắng xuống cung nghinh
Vớt hoa súng đỏ lên xin chuyện trò

Hai cô soi bóng nước cho
Người quên câu tứ! Vì lo khen tà
Với lại khen nước, khen hoa
Khen hương sợi tóc...giận a quá trời

Bớ mấy Chị! Ông nhị giận thơ không được khen, đem bút, nghiên, giấy, chữ quăng ra đục cả dòng, trôi trắng Sông Kiên cả rồi mấy Chị Rạch Giá ơi; khà khà.

Thân,

Nhị