Vào mượn ý thơ chị Huệ Nguyễn mà thơ nhé, mời.


Thuyền Viễn Xứ (3)


Con thuyền viễn xứ năm xưa
Chìm trong gió bão bùng mưa mất rồi

Kìa gỗ trôi! Xác người trôi
Lần đi vĩnh biệt quê tôi đâu còn
Quê tôi nửa trái đất tròn
Nửa trời mây nước tình son sắt tình
Đã tàn phai mấy dặm nghìn
Đã đậm nét buổi thảm kinh giặc vào
Lũ rừng rú...cuốc xẻng đào
Mả mồ, thôn xóm! Hư hao núi ngàn

Con thuyền viễn xứ bể giang
Chìm trong mưa bão trời đang thét gầm


Buồn chị Huệ hỉ!

Thân,

Nhị