Thời tuổi trẻ của anh em mình, ai mà không yêu thầm mới là lạ đấy anh Lanh!!! Cái thời mà thiên hạ chung quanh thấy trai gái mười lăm mười sáu tuổi đi bên nhau là cô đó coi như ốm đòn khi về đến nhà; riêng anh con trai thì dạ muốn tỏ lời mà cứ phập phồng lo sợ ông anh của nàng đón đường đập cho một trận nên thân về cái Tội Dám Thương Em Gái của hắn. Giờ thì thơ vài câu tặng anh Lanh vậy, mời Anh.



Yêu Thầm


Xưa em áo hai tà đến lớp
Vần thơ tôi sắc rợp phượng hồng
Yêu thầm em có biết không
Chiều ai vạt trắng ven sông lối về

Xưa em tóc mân mê sợi tóc
Vần thơ tôi mấy hộc hương làn
Yêu thầm em dưới trăng đang
Ngồi hong gió giữa hiên ngang xóm nhà

Xưa em gót hài qua cửa sáng
Vần thơ tôi lãng mạn câu tình
Yêu thầm em hé nụ xinh
Mỉm môi cười với trời thinh không ngày

Nay vẫn mộng vẫn say hình dáng
Cô nữ sinh của tháng năm nào
Yêu thầm với những hư hao
Vần thơ viễn xứ sầu bao chữ sầu

Yêu thầm em hiểu đâu đã hiểu
Tình thơ tôi âm điệu nửa đời
Bên này, chốn ấy than lời
Bờ tây, đông Biển Thái ơi sao đành

Yêu thầm! Ông nỡ Cao Sanh
Tạo chi cuộc để tình thanh xuân tàn

Có bao nhiêu uẩn ức cứ lôi Ông Trời ra mà trách, chứ tội gì đem cái tật nhát gái của nhị tôi đăng lên đây cho thiên hạ đọc...họ cười mình chết há anh Lành; khà khà.

Thân,

Nhị