Hoạ hai bài liên tục với Nhỏ Thuỳ và Bà Chị Đinh Tiên Hoàng...mà không hoạ vần chữ với Chủ Vườn Thơ, chắc câu tứ hai bài trước của mình sẽ cháy thành tro, hoá thành khói bay lên trời cả à nghe. Thôi thì đời nhị tôi đã te tua vì thơ, chơi luôn cho nó tanh bành cũng chẳng chết chóc chi mà sợ chị Huệ Nguyễn hỉ??? Mời chị Huệ Kiên Thành và các Ace chốn văn thơ này cùng đọc vậy nhé.


Độc Thi


Ý thơ gieo chẳng tiếng
Vần câu rơi không lời
Xa xa âm gió biển
Quanh màu nước, mây trời

Bờ kia không sắc áo
Liễu rũ bóng bên dòng
Không gian sầu ảo não
Trăng đêm ánh buông dòng

Trôi về đâu...người đâu
Xuân giăng bến giang đầu
Khoan thuyền ta thức dõi
Mắt vời vợi canh thâu


Vần câu gieo chẳng tiếng
Tứ thơ rơi không lời
Người năm xưa hoạ tiếng
Người quên ta mất rồi

Ta, trăng, trời! Độc thi

Hoạ lời xong, ngồi đọc lại vần và ý thơ buồn thật...muốn nhảy sông để xác trôi ra biển làm mồi cho cá quá chị Chủ Vườn Thơ ơi! Khà khà
.


Thân,

Nhị