
Những Người Xưa Đâu Chừ!
Bây chừ người xưa đâu
Hình bóng cũ nhạt mầu
Uá tàn! Nơi ký ức
Đời nửa cuộc bể dâu
Bên đây trời sương tuyết
Thương nhớ cõi nắng mưa
Đêm vần âm vấn nguyệt
Ngày câu ý mây thưa
Rằng trăm năm thoáng chốc
Hai vạn đấy đã rồi
Mái xanh giờ bạc tóc
Còn vạn nữa lên đồi
Theo bước người xưa đi
Hồn thanh thản...bất nghi
Tục trần, tham vọng xoá
Quên lời sân tiếng si
Bây chừ người xưa đâu
Ngồi tưởng bóng dạ sầu
Với tàn phai ký ức
Buồn! Hai chữ bể dâu
Sáng đọc bài viết của Cô...làm ý thơ anh bảy buồn quá cô Phụng ơi.
Thân,
Ông Anh Xóm Cũ
No comments:
Post a Comment