Đây là những người bạn một thời áo trắng bên nhà năm nào, giờ gặp lại nhau nơi xứ người...tóc đã điểm màu sương tuyết.


Những Người Bạn Của Tôi Ơi

Những người bạn của tôi ơi
Tóc đà sương tuyết điểm đời gió sương

Kẻ quê nhà, kẻ tha phương
Ai lòng tiếc nhớ về trường lớp xưa
Ai lòng thổn thức ngày mưa
Ngày hanh nắng bóng hàng dừa lối quanh
Ngày hoa phượng vĩ đỏ cành
Ngày hai vạt trắng lụa thành phố Kiên
Ai lòng vương vấn...muộn phiền
Rưng rưng đất khách! Hoài miền cố hương

Bây chừ tôi tóc điểm sương
Bây chừ bạn gót chai đường! Cách nhau


Thời gian thấm thoát, giờ đã bốn mươi năm! Kẻ còn, người mất...buồn.

Thân,

Lão Nhị