Tôi Nhớ Em Áo Trắng Thu Nào

Tôi nhớ em của những ngày áo trắng
Của những mùa thu lẳng lặng mùa rơi
Lá úa bên đây vàng nắng góc trời
Chiều sương đẵm áo, chiều ơi! Ướt mắt

Tôi nhớ em nghe lòng đau thắt
Từng vần âm thơ dắt nhau về
Từng chữ câu như dại, như mê
Trong bóng nước! Lệ giòng lệ nhỏ

Tôi nhớ em chân son thềm cỏ
Gót tung tăng ngày đó bên nhau
Cũng là thu lá úa một màu
Thu rụng cánh! Tàn mau dấu vết

Em rồi đi rồi tình ta hết
Tình ta tan! Mộng dệt ừ tan
Để mưa thu bên ấy hàng hàng
Giăng trắng phố hạt đan trắng phố

Thu là tôi nhớ em thơ phổ
Tiếng heo may làn đổ dưới đường
Xạc xào cây cho lá nằm vương
Tơ nắng sợi thu đương thu tím

Tôi nhớ em dáng người kiều diễm
Tà thu hương thầm chiếm thơ này
Mảng trời xanh lơ lững tầng mây
Trôi trong gió mùa đây tháng chín

Tôi nhớ em áo thu bịn rịn
Tình thu giờ! Bặt tín âm xưa
Đâu bờ vai, suối tóc đen vừa
Che lưng nửa lưng chưa chở mộng

Tôi nhớ em! Mối tình thu tuyệt vọng
Mối tình thu mãi sống trong thơ mà
Dù bây giờ hai hướng mịt mù xa
Đêm trở giấc vần chữ sa áo trắng

Tôi nhớ em! Từng thu qua lẳng lặng

Giời ạ! Nhớ chi dai dẳng thế ông ạ; khà khà.

Thân,

Nhị