Ừ! Có một thời...từ năm 1980 của thế kỷ trước, đến năm 2008 của thế kỷ này! Gần 30 năm, nhẩm tính trên dưới vạn ngày đeo đuổi công danh và phú quí bên đất Cờ Hoa này, nhị tôi quên cả vần lục bát trên hai tà áo nữ sinh mà năm xưa mình đã bao lần thả những dòng mực tím nét thơ à nghe chị Huệ Nguyễn, anh Hoa Trần, các Bác Trung Học Kiên Thành, và các Bác Tha Hương. Để mấy năm gần đây tập tành viết lại, tập tành pha âm trộn tiết, nắn nót từng câu chữ mà ghi lại một thời áo trắng thư sinh mơ tà áo lụa Kiên Giang qua thơ...để mình còn tìm thấy mình, thấy người và thấy cả một trời thân ái cũ vậy.


Có Một Thời (2)

Có một thời! Ta đã quên em
Quên khúc đường quanh dáng lụa mềm
Trắng áo hai tà hương áo trắng
Mà ngày tuổi trẻ mộng từng đêm

Cứ tưởng đời công danh phú quí
Làm mải mê tuý luý tiệc say
Cứ tưởng đời quên tình xưa luỵ
Ngày mải mê tài lộc nặng tay

Nhưng không! Đó thoáng chốc một thời
Rồi cũng qua rồi cũng dần vơi
Rồi cũng thơ hai tà áo trắng
Nghìn câu âm tiết lửng lơ trời

Để bây chừ ta biết nhớ em


Ừ! Bây chừ ta biết mình sẽ không bao giờ quên được một thời áo trắng thân thương năm nào em ạ.

Thân,

Nhị