Biển thì chẳng hiền hoà chút nào, nhưng biển thấy Nhỏ Em Tôi cười nên sóng gió chi cũng lặng cũng yên cả.
Em Cười Biển Bổng Hiền Hoà
Em cười biển bổng hiền hoà
Sóng yên, gió lặng, mây là...tan mây
Cho nắng hồng má hây hây
Tơ soi cọng tóc mượt gầy cọng lay
Cọng mềm rụng bãi cát này
Nước đưa làn nước xanh ngày tóc trôi
Hương đời theo ngọn sóng rồi
Cuốn chìm hương tóc dòng trồi dòng ra
Em cười cho biển hiền hoà
Sóng yên, gió lặng...trời là nắng lên
Nhỏ Em Tôi mà cười...thì Ông Trời đang nổi trận lôi đình gió mây, lòng
cũng phải chùng xuống và trở nên hiền hoà dẹp mây ngưng gió vậy; khà
khà.
Thân,
Nhị Ca
No comments:
Post a Comment