O ác thật! Nhị tôi đứng réo o đến tắt tiếng, mà o nỡ đi luôn một mạch không lần ngoái đầu lại nhìn để hai Bà Chị Kiên Giang cười ngạo nhị tôi quá trời...o ác thật à nghe o Huế ơi.


O Áo Tím Huế


Hỡi o áo tím Huế kia ơi
Sao nỡ lòng đi chẳng đáp lời
Tím tà hương gió trôi hương tím
Ta hồn thơ chữ ý chơi vơi

Cho ta ngơ ngẩn đường ngơ ngẩn
Vài sáu, mười hai nhịp Tràng Tuyền
Cho ta thức trắng đèn khuya nắn
Nót những vần âm vạt tím huyền
Sao đi đành thế hỉ o ơi!!!

Ông mà còn đứng đó kêu em thêm tiếng nữa là em quay lại...thì ông khổ cả đời, mình đầy thẹo vết dưới tay em mười ngón tay gầy đấy nhé, sau này đừng oán hận Cao Sanh; khà khà.

Thân,

Nhị