Ừ! Đọc hai chữ " Nhóc Tì " thì giận thật đấy bác Không Không Thấy; cố chấp chi cho thân xác hao mòn, cho thơ buồn, chữ thơ giọt ngắn giọt dài, vần âm rụng rời, tứ câu chẳng thanh tao, hoà nhã!!! ĐểTha Hương gió lộng, Sông Kiên nổi sóng, Xóm Đạo hoang tàn và nhị tôi lại say quên trời quên đất vậy bác KKT (thêm một chữ " H " vào nữa là thành KKTH ngay) ơi. Hai chữ nhóc tì sau đó ngồi nghĩ lại...lâu lâu có quê chút cũng là them màu thi vị cho đời mình nghe Bác, nên giận hờn bay bổng lên trời mất tăm mất dạng, giờ quên mình giận gì luôn rồi Bác ạ.

Chân Quê

Vần âm ta vốn chân quê
Ghẹo chi câu tứ tái tê thế người!!!

Cho buồn! Thơ mếu máo bươi
Tình o Xóm Đạo ba mươi năm vùi
Lên mồi lửa đốt ngậm ngùi
Rưng rưng mắt khói vàng thui giấy dòng
Tím hàng chữ mực nét cong
Mà ta viết khởi thu phong tàn hè

Vần âm mộc mạc luỹ tre
Ghẹo chi câu tứ! Quê nghe nhé người


Tội nghiệp thơ! Tội nghiệp vần âm nhị tôi vốn chân quê, nhút nhát nên bị Người Em Xóm Đạo ghẹo đến đỏ măt...tội nghiệp thơ tôi lắm thay; khà khà.

Thân,

Nhị