Vào khen hắn người lanh lời, mắn thơ và đến tận nhà để
viếng thăm! Tưởng hắn có tệ gì cũng trà thơm với bánh ngọt, còn như biết
lễ chủ khách thì sẽ rượu ngon vài chén với mồi bắt một mâm, không ngờ
hắn đem khay trầu cau với ly nước mưa vừa múc trong lu trước hiên nhà
vào mời mình...thật là ngỡ ngàng. Thôi Gòn Tui đi dìa, không thèm ở lại
đây lâu để nói tam luận tứ với người quê mùa như hắn cho phí tâm trí.
Tưởng Người Văn Vẽ Nào Ngờ!!!
Tưởng người văn vẽ ghé thăm
Mới hay ra cũng kẻ tầm thường thôi
Khách đến ghế nệm chẳng ngồi
Mời em toạ phản lõm lồi nhành mây
Chổ cao chổ thấp thế này
Ngồi như muốn ngả nghiêng gầy dáng nghiêng
Khay trầu, ly nước mưa truyền
Tay rung rung giận muốn nghiền hắn ra
Người đâu văn vẽ, thơ hoa
Mà sao quê thế này là...tại sao!!!
Bớ chị Năm Ba Cây Gòn! Ngồi chưa nóng bộ phản mây, sao lại đội nón lá
lên đầu rồi đi ra ngoe nguẩy thế hả chị Năm Ba Cây Gòn??? Lấy tên hiệu
gì mà kêu muốn gãy lưỡi, khà khà.
Thân,
Nhị
No comments:
Post a Comment