Rượu đêm qua say đến mặt trời chiều lặn hôm nay mới tỉnh, sờ lưng tìm bài thơ của ông cò quận 9 tặng trước khi tan tiệc...ối giời! Thơ rơi giữa đàng mất rồi còn đâu. Bớ Tha Hương, có ai nhặt được cho nhị em xin...đừng giấu tội em, ông cò mà biết chuyện thế nào cũng mắng nhị em " Say như chết! Vật còn không giữ nỗi nói chi thân " cho coi.


Giấu Thi Tài

Bác à! Em đâu giấu
Chỉ ngại thơ không hay
Bằng ông cò ống tẩu
Vào đọc miệng chê bai

Vần âm gieo lộn mãi
Câu tứ đặt ngược đời
Nghĩ cho cùng cũng tại
Rượu quên đất quên trời

Chứ nào em đã giấu
Thi tài thấp mọn thôi
Sánh ông cò ống tẩu
Đom đóm với trăng soi

Giấu thi tài! Nào dám
Bác BLG à

Xin bác BLG đừng trách, nhị em nào dám giấu thi tài bao giờ...chỉ sợ chữ nghĩa không bằng chúng bạn, viết xuống đây họ vào đọc được lại cười nhị em chết Bác ạ! Còn cái truyền thuyết thời Tam Quốc, Tào Thực-Tử Kiến bảy bước làm xong tám câu, ứng khẩu thơ liền một bài thì xin Bác đợi nhị em học thêm chín kiếp may ra bác BLG nhé; khà khà.

Thân,

Nhị