Bài này thì chàng và nàng không hẹn mà cùng về, gặp nhau trên con phố nhỏ Rạch Giá...đi dăm phút lại quay về chốn cũ! Cả hai nhìn nhau ngỡ ngàng.

- Bà có phải là Trần Thị Diễm Xưa không???

- Vâng, ông là ai mà biết tên tôi??? Nàng trố mắt ngẩn ngơ hỏi.

- Bà không nhớ tôi à...tôi là Nguyễn Văn Tám đây, bà quên tôi thật rồi ư??? Chàng vội nói.

- Vậy a, sao nhìn không giống chút nào...anh tám ngày xưa phong độ lắm cơ mà, đâu đã tay gậy tay run thế này, mới bốn mươi năm thôi mà!!! Chắc ông mượn danh người định gạt tôi đây chăng???

Chàng nghe xong câu nàng nói! Một chân thấp, một chân cao đi một mạch không ngoái đầu nhìn lại, còn nàng thì quay lưng bước vội về hướng khác.


Cố Nhân Gặp Nhau Trên Phố!

Tôi, nàng trên phố gặp nhau
Hỏi ra mới biết vàng thau xưa giờ

Tà đà sắc nhạt màu tơ
Vạt mươi năm cũ lụa xơ xác rồi
Đâu bờ môi mọng son môi
Long lanh mắt ánh nhìn tôi mơ màng!!!

Gặp nhau trên phố ngỡ ngàng
Hỏi ra mới hiểu tình tan nát tình

Vừa bước chân vào nhà là nhỏ em hỏi " Vừa đi đâu về mà mặt buồn thiu thế ông anh mình!!! ". Không trả lời trả vốn cô em, nói như ra lệnh " dọn mồi lên cho anh, bảo mấy cháu ra đầu xóm rinh về vài ba vịm Đường Xuồng cho anh uống giải sầu nghe cô "; khà khà.

Thân,

Nhị