Viết mấy bài vui, giờ xin phép đệm vào một bài buồn nghe các Bác.
Mưa Tuyết Mùa Đông
Tuyết đông trắng phủ cánh đồng
Màu đông trắng đã đặc dòng sông bên
Trời viễn xứ, mây mông mênh
Trắng giăng để hạt mưa nền hạt rơi
Hạt buồn trôi dưới dòng thời
Gian trôi trôi mãi nửa đời biệt xa
Nửa đời đánh mất quê nhà
Nửa đời ta đã phận là lưu vong
Giáng sinh rượu dưới tàng phong
Giọt cay! Khóc giọt đọng giòng rưng rưng
Tuyết đông trắng phủ cánh rừng
Màu đông vần vũ mây từng cụm bay
Đăng lên để mấy Bác chạnh lòng khách lữ! Nhớ quê nhà một thời yên bình vậy nhé.
Thân,
Nhị
No comments:
Post a Comment