Có ai đã từng ghé qua đất Thần Kinh để thưởng nguyệt trên Sông Hương, đã lần giong thuyền ra giữa dòng thu tơ vàng chiếu lung linh giữa đêm vắng, nghe hồi chuông Thiên Mụ ngân xa chưa nhỉ??? Rồi hồn một thoáng bâng khuâng, rồi một phút chạnh lòng chợt nhớ đến bài " Phong Kiều Dạ Bạc " của Trương Kế thời Đường, bài thơ tuy chỉ có vỏn vẹn bốn câu ngắn, nhưng nó đã lột tả được hết cảnh vật và thanh âm trên dòng sông trong một đêm thu vắng bạn ạ, hay thật là hay.

Hương Giang Vọng Nguyệt

Nguyệt à ta nhớ tơ làn
Lung linh mặt nước thu vàng lung linh

Tay ngà ngọc nhẹ nâng bình
Mời ta chén rượu ân tình say sưa
Tay thon mười ngón mềm đưa
Vén màn song ánh trăng vừa chạm song
Trăng vừa lên ngự dưới dòng
Thuyền giong cách bến gió chòng chành nghiêng
Rung khoang! Rủ sạch muộn phiền
Lòng ta, dạ ấy lạc miền hỉ hoan

Nguyệt à thơ tiếc tơ làn
Xưa lung linh áng thu vàng Sông Hương

Và có niềm ước ao nhỏ trong đời mình là sẽ được lần giong thuyền giữa đêm trăng, ngồi tay chén rượu cùng bạn thiết, thưởng nguyệt trên dòng Sông Kiên thân yêu ngày nào vậy bạn hỉ.

Thân,

Nhị