Dạ! Sợ thì đời cũng tan nát, mà không sợ thì đời cũng nát tan, cả hai đâu khác nhau gì mấy hả Bác Tha Hương??? Bị phạt quỳ mãi cũng quen nên lúc nào lẽn ra ngoài thơ được thì thơ...nếu bị bắt gặp tại trận thì cũng lại ngậm bút, giăng hai tay, tay cầm quyển vở, tay giữ lọ mực cho chắc kẻo không mực đổ ra sàn lại phải chùi lau thêm khổ cái thân già! Còn bữa nào Bà Hùm Quận Sáu đang buồn chuyện muôn phương thì roi mây với củi tạ...cũng đành ngậm đắng nuốt cay, im thinh thít bởi kiếp trăm năm trao lầm duyên Cọp Cái Sài Thành rồi Bác Tha Hương ơi.

Cọp Cái Sài Thành

Xưa duyên Cop Cái Sài Thành
Nên thân xác nhị tanh bành Bác ơi

Bị phạt quỳ gối cả đời
Roi mây, củi tạ! Đâu lời oán than
Tại câu hứa hẹn thương nàng
Đắng cay cam chịu, phủ phàng đành thôi
Xem mình như chiếc thuyền trôi
Tắp bờ bến đục chìm rồi còn đâu

Chỉ còn thơ với chữ sầu
Vần âm tối tợ một mầu hố đen


Bắt tại trận rồi! Bắt tại trận ông đang thơ nói xấu tui, mau nằm cúi xuống đây...hôm nay tui phải đánh ông bằng củi tạ của Hiền Tỷ Kim Trúc gửi tặng tui tuần trước, cho ông biết tay Cọp Cái Sài Thành này nhé; khà khà.

Thân,

Nhị