Mỗi lần xa nhà, nhất là xuôi về những vùng đất miền nhiệt đới như Florida với khí hậu ẩm ướt, trời chợt nắng chợt mưa này, làm nhị tôi nhớ Việt Nam vô cùng! Sáng chủ nhật lấy chuyến bay từ San Jose qua Salt Lake City và đổi máy bay để đáp xuống phi trường Orlando, lấy xe xong đã gần sáu giờ chiều, trời vừa sụp tối. Thời tiết bên ngoài thành phố Orlando ấm áp, nhiệt độ khoảng bảy mươi tám độ F, gió hiu hiu, mây trắng bàng bạc giăng kín bầu trời mang những cơn mưa rào đến rồi đi! Nhị tôi muốn viết vài ba câu thơ nhưng không viết được bởi hai tay đang ôm tay lái, viết là đâm xuống bờ hồ ngay bạn ạ, với lại thức giấc từ lúc ba giờ sáng để chuẩn bị và để hai cháu đưa ra phi trường nên đầu óc không tập trung được, nghĩ gì không ra gì cả bạn ơi. Trên đường đi cậu Con Trai Thứ cứ mãi dặn dò " Bố nhớ ngủ sớm, đừng ngồi thơ thẩn, đừng bia rượu và viết chuyện muôn phương, chuyện áo, chuyện hoa, chuyện mấy mươi năm cũ nghe bố! ", nhị tôi cười và nghĩ trong đầu là thật không ai hiểu tôi bằng Bà Hùm Quận Sáu và hai đứa con mình. Trở lại chuyện Florida, lấy xe xong là nhị tôi lái mấy vòng quanh phi trường tìm xem có quán ăn Việt hay Tàu nào gần đó không, bởi cái bụng đang tấn công tới cái đầu, hoa mắt, tay rung, đói quá mà! Rất tiếc là tìm không ra quán nào cả, thôi thì lái thêm hai mươi dặm đường nữa để đến khách sạn lấy phòng, tắm rửa cho sạch mùi gió sương rồi sẽ hỏi thăm nơi chốn mà lo cho cái bụng xấu tính và cái đầu mơ mơ màng màng của mình cũng chưa muộn đấy mà. Trên đường từ phi trường đến khách sạn cây cỏ hai bên xa lộ và sông nước liền nhau, xanh thẳm một màu dưới ánh đèn đường, lại nhớ Rạch Giá của những năm mới lớn quá đi thôi! Mới thấy câu " Đi xa nhớ nhà, nhớ vợ thương con " mà ông bà chúng ta thường nói, đúng quá đi chứ nị.


Đi Xa Nhớ Nhà

Có ai đi xa chẳng nhớ nhà
Nhớ màu cây lá đất quê ta
Nhớ con sông nhỏ cầu hai chiếc
Nhớ phố thành đêm áo lụa tà

Cơm chiều canh cá ai tay nấu
Khói quyện mùi hương gạo Nàng Hương
Mâm vang tiếng nói cười nhân hậu
Ta mãi nhìn cho mãi mãi thương

Có ai đi xa phút chạnh lòng
Ao hồ trong nắng nhạt làn trong
Thẩn thơ đưa mắt nhìn thơ thẩn
Dạ thầm...như đang đợi, đang trông!!!

Một chút tình thôi chút vậy mà
Chút niềm tơ tưởng, vấn vương a
Chút mây, chút gió ngày hiu gió
Chút của em tôi chút mặn mà

À ta! Ta nhớ người ta nhớ
Nửa kiếp bên chồng gánh nặng vai
À ta! Ta nhớ người ta nợ
Ân tình nguyện trả đủ...khôn phai


Đấy, chỉ nhớ có bấy nhiêu đấy, nhớ áo lụa, nhớ Bà Hùm Quận Sáu thôi đã là bao đây chữ thơ. Giờ phải đi nằm để mai còn thức nỗi mà chân bước vào lớp học, không lại trễ giờ! Không thì tai ù, đầu cứng ngắc chẳng thu thập được là bao lời của ông giáo giảng bạn nhé. Kẻo khi trở lại nhà, người ta hỏi mình học được gì??? Lúc đó cứ ú với là ớ...người ta sẽ phán " Học được thơ ư!!! " và người ta sẽ cười mình chết bạn ạ! Chiều nay lên máy bay sẽ ngồi viết tiếp chuyện nhớ San Jose trời lành lạnh, nhớ chiếc xe nằm chờ chủ trong sương, nhớ phòng làm việc, nhớ cô bạn đồng nghiệp, nhớ cái máy computer, nhớ Facebook và nhớ Tha Hương vậy nghe các bạn ta.

Thân,

Nhị