Mi đi đâu mà áo lụa vỏ hoa một mình trên lối rừng vậy Khánh Nga, không sợ Chúa Sơn Lâm chốn này nhảy ra vồ ư!!!


Áo Lụa Vỏ Hoa Lối Rừng


Cô kia áo lụa vỏ hoa
Ngây thơ chẳng sợ hổ tha vô rừng


Ối giời! Ông cọp sau lưng
Chân tới...tay sắp vồ, bưng cô về
Bởi hương nửa mái tóc thề
Môi son, mắt biếc làm mê đắm chàng


Cô kia hoa cánh áo vàng
Ngây thơ nào khiếp hổ mang vô rừng



Thấy Em Tôi nhỏ con vậy chứ có võ đầy mình à nghe ông ba mươi, nhào vô chụp là móng vuốt chi cũng rụng hết cả đấy; khà khà.


Thân,


Nhị Ca