Sáng vào Facebook thấy bài "Biển Của Riêng Em" của Hiền Tỷ...đệ hoảng vía! Tưởng từ nay mình bị cấm, không còn được ngồi nghe tiếng sóng vỗ rì rào để thơ nữa rồi chứ.


Bên Đây Bờ


Bên đây bờ ai đứng
Vời trông ra bể xa
Bóng chiều mây lơ lửng
Lòng thương nhớ quê nhà


Đời tha hương nửa kiếp
Phong sương phủ mái đầu
Mơ một ngày sum hiệp
Đông tây nối nhịp cầu


Bên đây bờ ai bước
Cát vàng in dấu chân
Biển chiều mênh mông nước
Lòng thương nhớ người thân


Trời viễn Xứ! Thu buồn


Đọc xong lời và ý thơ của Hiền Ty mới tỉnh hồn, Ừ! Biển vẫn còn của mình và tha nhân vậy; khà khà.


Thân,


Nhị Đệ