Vâng! Văn thơ chết người xưa nay cũng đâu ít chị Bảy, đọc những tích cũ thấy cũng nhiều đấy chứ.


Thơ Người Vàng Anh

Thơ người mượn cánh vàng anh
Mà thương tiếc tháng ngày thanh không còn

Thơ tôi vay ý...tính toan
Vần âm ngại chữ đa đoan bóng hình
Đa đoan hương sắc hoa xinh
Cành mơn mởn lá dòng linh lung dòng
Ngại câu sái nghĩa! Trái lòng
Mà đau tấc dạ mà phong ba nguồn
Lớn ròng! Hoa cánh rụng buông
Lá xanh kia úa lìa tuôn theo cùng

Thơ người...đọc nhớ mông lung
Vàng anh xưa với đàn cung khúc sầu


Và trong số người chết vì văn thơ...cũng có nhị tôi trong đó đấy chị Bảy Đại Kiều Phạm Gia ơi; khà khà.

Thân,

Nhị